Tôi nhớ hương quýt nhường nào

Tôi nhớ hương quýt nhường nào

Tôi nhớ hương quýt nhường nào

Info
ARTIST
YEAR
TECHNIQUES
DURATION
0:25:00
MEDIUM

Căn phòng, gạch vữa, màn chiếu 2 kênh, tấm bạt nylon. Sắp đặt video hai kênh, sắp đặt biệt vị.

Phim mở ra một ngày dài của một thai phụ đang lang thang vô định vào năm hư cấu 2080, khi 77% dân số thế giới đã sơ tán lên sao Hỏa. Những cảnh phim dịu mắt, tĩnh tại và bối cảnh thành phố Gwangju đổ nát xuất hiện xuyên suốt bộ phim. Thai phụ lang thang từ trong phòng ra những con phố vắng; một câu chuyện mang tính vị lai được lắp ghép bằng các chứng tích lịch sử với mục đích truy ngược căn tính của quá khứ.

Sắp đặt này sẽ đưa người xem vào cõi siêu thực mà nghệ sĩ đang lưu trú sáng tác, nơi đa số những người đi lại trên đường phố, trong tàu điện và trên núi Mudeungsan đều mang gương mặt già nua. Dường như điều này đã in hằn những nếp nhăn vào tâm trí cô và kết xuất hình ảnh của chính cô trong một cơ thể khác, khung cảnh khác. Xuất phát từ sự hoang mang của bản thân về căn tính con người, cô suy đoán tương lai và quá khứ - thông qua những “múi giờ” có trong các quan điểm chính trị và xã hội của con người. Thế giới mà cô và thế hệ thiên niên kỷ như cô đang sống là thế giới của công nghệ hiện đại cùng những câu chuyện hay hình ảnh rời rạc về một quá khứ hậu chiến đồng hiện.

Mong đợi được thấy một quả quýt sẽ hoài công, vì trong khoảng thời gian 60 năm này, không có bất kỳ nông dân hay mảnh đất nào trồng quýt. Nhưng niềm an ủi duy nhất cuối cùng lại nằm trong mùi hương và vị ngọt của thứ quả ấy. Sự tự do mà con người cần có để sống trong một thế giới đầy rẫy quy tắc cứng nhắc, sự tự do mà không luật lệ nào có thể cai trị, là khoảnh khắc thanh mát thoáng qua khi thưởng quýt trên đỉnh Mudeungsan. Tác phẩm là một chỉnh thể không thống nhất, một sự có nghĩa của cái vô nghĩa.