Hiếu đâu rồi?


Trưng bày trong triển lãm "Không-đề (7 Cảnh huống)", Galerie Quynh, 2024.


Trưng bày trong triển lãm "Không-đề (7 Cảnh huống)", Galerie Quynh, 2024.


Trưng bày trong triển lãm "Không-đề (7 Cảnh huống)", Galerie Quynh, 2024.


Trưng bày trong triển lãm "Không-đề (7 Cảnh huống)", Galerie Quynh, 2024.

Info
YEAR
TECHNIQUES
SIZE
49.5 × 9.5 (cm)
MEDIUM

Tượng thạch cao với khuôn từ tay nghệ sĩ, động cơ, mạch điện tử, nhôm, rèm trắng thưa, ánh sáng đơn hướng.

 

Mô tả

Trong sắp đặt Phòng riêng (Trong này), một vật, Hiếu đâu rồi?, nằm tại một góc khuất của căn phòng trống, cách khỏi thế giới bên ngoài với một tấm màn thưa vừa đủ cho chút ánh sáng lọt vào. Một môi trường tưởng chừng như vô nhiễm hoá ra lại là nơi dành cho suy tưởng và phản tư. Sắp đặt có cảm giác của một thế giới riêng biệt – một mật thất chìm trong thinh lặng, cho đến khi điêu khắc bắt đầu cử động. Như một chân dung tự-thể-hiện, Hiếu đâu rồi? đánh dấu bước ngoặt trong sự nghiệp nghệ thuật của anh. Tác phẩm lần đầu tiên được chế tạo vào năm 2017, khi Phạm Minh Hiếu còn đang là sinh viên đại học năm thứ hai, phân vân giữa hai nẻo đam mê nghệ thuật và kỹ thuật. Phản ánh mâu thuẫn nội tâm của nghệ sĩ vào thời điểm đó, tác phẩm là hiện thân của cả hai lĩnh vực, biểu lộ những khuynh hướng đầu tiên của thực hành đa ngành của nghệ sĩ.

Kết hợp bản đúc cánh tay của nghệ sĩ từ thạch cao, chi tiết đến từng nếp gấp và vết nhăn trên da, rồi đặt trên một hệ thống cơ điện tử, tác phẩm này dõi theo chuyển động của Phạm Minh Hiếu trong thời gian thực – ngón trỏ mảnh dẻ liên tục hướng về vị trí địa lý hiện tại của anh. Tác phẩm nhận dữ liệu GPS của nghệ sĩ liên tục gửi về thông qua internet, rồi xử lý chúng bằng các thuật toán để đưa ra tọa độ, điều hướng bản đúc cánh tay quay trên một mặt phẳng. Điều thú vị của công nghệ này chính là độ chính xác của nó sẽ càng thấp khi người nghệ sĩ ở càng gần vật thể. Trong phạm vi sắp đặt, phần mềm điều khiển động cơ vận hành cánh tay không thể phân biệt vị trí chính xác của nghệ sĩ trong tương quan với chính nó. Đối với nghệ sĩ, đây không phải là lỗi phần mềm, mà chính là đặc tính thể hiện sự tự động của tác phẩm. Khi một ai đó càng muốn lại gần bản thân, càng nhiều bối rối, còn khi họ ở thật xa, mọi thứ mới được tỏ tường.

Nguồn văn bản: Galerie Quynh.